Đọc sách "Boku tachi ni, mou MONO wa hituyou nai" - ぼくたちに、もうモノは必要ない (P1)
"Boku tachi ni, mou MONO wa hituyou nai" - ぼくたちに、もうモノは必要ない
Tác giả 佐々木典士(Sasaki Fumio)
Tại sao lại là "Boku tachi ni, mou MONO wa hituyou nai" - ぼくたちに、もうモノは必要ない?
Nhà mình thuê ở Nhật là một căn hộ nhỏ nhỏ, 2LDK, nhưng không xinh vì mình có quá nhiều đồ. Đồ đạc ở khắp mọi nơi từ phòng ngủ nhà bếp, phòng khách, bàn học, toilet, thậm chí cái tủ giày cũng bị trưng dụng một phần để chứa đồ. Mình không thích những vật dụng cần thiết hàng ngày bị hết đột ngột mà không có để xài tiếp nên lúc nào mình cũng mua dư để trữ, ví dụ như nước rửa chén, nước giặt đồ (người lớn, em bé), nước rửa tay, xà bông cục, sữa tắm (em bé, người lớn)..., mỗi thứ đều có 2 phần để dự phòng. Và còn nhiều thứ nữa nên nhà mình khá là lộn xộn dù thỉnh thoảng mình cũng sắp xếp lại nhưng nó chỉ trông gọn gàng hơn thôi chứ không trở nên nhẹ nhàng hơn được. Vậy nên mình quyết định đọc sách về chủ nghĩa tối giản để xem có thể tìm được điều gì thiết thực có thể áp dụng cho ngôi nhà của mình không.
Mình chọn quyển sách "Boku tachi ni, mou MONO wa hituyou nai" - ぼくたちに、もうモノは必要ない là vì khi mình xem clip trên youtube của The Hanoi Chamomile thì thấy bạn ấy có quyển này. Mình khá là thích phong cách của bạn này nên bắt chước bạn mua quyển này luôn. Quyển này giá bìa là ¥1.100 (khoảng 220.000 vnđ) nhưng mình mua sách cũ trên Mericari (một kênh mua bán đồ của Nhật, có đồ mới đồ cũ nhưng mình thấy đồ cũ nhiều, kênh này có app và web luôn) thì chỉ có ¥300 thôi. Tuy là sách không còn cái bìa bên ngoài nhưng những thứ còn lại đều ổn, và đặt biệt giá thì quá ổn, nên mình mua thôi chứ đâu cần suy nghĩ nhiều. Nói thêm 1 tí là từ khi có em bé thì mình đã trở thành khách hàng thân thiết của Mericari.
Tựa đề của sách này mình tạm dịch là "Chúng ta không cần quá nhiều đồ đạc nữa đâu". Nếu mà mình dịch sát nghĩa luôn thì sẽ là "Chúng ta không cần đồ đạc nữa đâu", nhưng nghe thấy sao ta? Hay là để mình đọc hết quyển sách này rồi xác định xem cái tựa nào đúng hơn nha.
Quyển sách này mình chỉ mới bắt đầu đọc ngày hôm qua, đọc được phần mở đầu thôi. Ở phần này thì tác giả nói là việc có quá nhiều đồ đạc không hề làm chúng ta trở nên vui vẻ, hạnh phúc. Ông mình chứng bằng chính cảm xúc của bản thân mình, ông cảm thấy hạnh phúc khi sống một cuộc sống tối giản.
Phần mở đầu sơ lược là vậy. Mình sẽ đọc và tóm tắt tiếp các phần sau nhé.
Cảm ơn các bạn đã đọc bài của mình ^_^
Nhận xét
Đăng nhận xét