Trẻ con cần sự hiện diện
Nguồn https://www.facebook.com/share/p/1CztCnTkTD/?mibextid=wwXIfr
Con cái có “bản đồ thế giới” của riêng chúng – và bạn không thể áp đặt bản đồ của mình lên chúng.
Con người luôn mắc một sai lầm rất cũ, rất cổ xưa:
Chúng ta nghĩ thế giới của mình là duy nhất, là đúng nhất, và ai sinh ra sau cũng phải bước đi trên con đường đó.
Nhưng trẻ con không phải bản sao của bạn.
Chúng không phải phiên bản tiếp nối của những sợ hãi, những giới hạn, những niềm tin đã cũ kỹ của bạn.
Chúng là những linh hồn mới — mang theo năng lượng mới, nhịp đập mới, bản đồ thế giới mới.
Mỗi đứa trẻ là một cánh cửa mở sang một thực tại khác.
Thế nhưng người lớn thường cố lấp cánh cửa ấy bằng bức tường của kinh nghiệm, của “đúng – sai”, của những lối nghĩ đã già nua, những niềm tin cũ kỹ và lạc hậu.
Khoảnh khắc bạn quên mình từng là một đứa trẻ — bạn bắt đầu đánh mất con.
Cha mẹ thường nói chuyện với con bằng ngôn ngữ của lý trí: ngôn ngữ của lo toan, của tính toán, của sợ hãi.
Còn con lại lắng nghe bằng ngôn ngữ của tự do: ngôn ngữ của tò mò, của khám phá, của sự sống đang lớn lên.
Hai thế giới ấy không gặp được nhau.
Cha mẹ nói nhiều hơn, nhưng hiểu ít hơn.
Con im lặng hơn, nhưng lại cô đơn hơn.
Và rồi người ta gọi đó là “khoảng cách thế hệ”.
Nhưng thực ra nó chỉ là khoảng cách giữa một tâm trí đã đóng lại và một tâm hồn đang muốn mở ra.
Muốn hiểu con – trước tiên hãy học cách không làm thầy của con.
Osho từng nói:
“Đừng cố uốn cây theo ý mình. Hãy để nó lớn lên theo cách nó muốn.”
Con cái không cần thêm lời dạy.
Chúng cần sự hiện diện.
Chúng cần một người lớn có khả năng lắng nghe mà không phán xét, quan sát mà không áp đặt, yêu thương mà không đòi hỏi.
Hãy bước vào thế giới của con với đôi tay trống rỗng, với trái tim rộng mở, với sự tò mò như thể bạn chưa từng biết gì về cuộc đời này.
Bởi vì thật ra, bạn cũng chưa từng biết.
Mỗi đứa trẻ là một hành trình mới của sự sống
Và sự sống không bao giờ lặp lại chính nó.
Vì vậy, đừng cố bắt con đi theo con đường cũ của bạn.
Hãy để con trở thành chính con, không phải “phiên bản nâng cấp của cha mẹ”.
Con cái có “bản đồ thế giới” của riêng chúng – và bạn không thể áp đặt bản đồ của mình lên chúng.
Con người luôn mắc một sai lầm rất cũ, rất cổ xưa:
Chúng ta nghĩ thế giới của mình là duy nhất, là đúng nhất, và ai sinh ra sau cũng phải bước đi trên con đường đó.
Nhưng trẻ con không phải bản sao của bạn.
Chúng không phải phiên bản tiếp nối của những sợ hãi, những giới hạn, những niềm tin đã cũ kỹ của bạn.
Chúng là những linh hồn mới — mang theo năng lượng mới, nhịp đập mới, bản đồ thế giới mới.
Mỗi đứa trẻ là một cánh cửa mở sang một thực tại khác.
Thế nhưng người lớn thường cố lấp cánh cửa ấy bằng bức tường của kinh nghiệm, của “đúng – sai”, của những lối nghĩ đã già nua, những niềm tin cũ kỹ và lạc hậu.
Khoảnh khắc bạn quên mình từng là một đứa trẻ — bạn bắt đầu đánh mất con.
Cha mẹ thường nói chuyện với con bằng ngôn ngữ của lý trí: ngôn ngữ của lo toan, của tính toán, của sợ hãi.
Còn con lại lắng nghe bằng ngôn ngữ của tự do: ngôn ngữ của tò mò, của khám phá, của sự sống đang lớn lên.
Hai thế giới ấy không gặp được nhau.
Cha mẹ nói nhiều hơn, nhưng hiểu ít hơn.
Con im lặng hơn, nhưng lại cô đơn hơn.
Và rồi người ta gọi đó là “khoảng cách thế hệ”.
Nhưng thực ra nó chỉ là khoảng cách giữa một tâm trí đã đóng lại và một tâm hồn đang muốn mở ra.
Muốn hiểu con – trước tiên hãy học cách không làm thầy của con.
Osho từng nói:
“Đừng cố uốn cây theo ý mình. Hãy để nó lớn lên theo cách nó muốn.”
Con cái không cần thêm lời dạy.
Chúng cần sự hiện diện.
Chúng cần một người lớn có khả năng lắng nghe mà không phán xét, quan sát mà không áp đặt, yêu thương mà không đòi hỏi.
Hãy bước vào thế giới của con với đôi tay trống rỗng, với trái tim rộng mở, với sự tò mò như thể bạn chưa từng biết gì về cuộc đời này.
Bởi vì thật ra, bạn cũng chưa từng biết.
Mỗi đứa trẻ là một hành trình mới của sự sống
Và sự sống không bao giờ lặp lại chính nó.
Vì vậy, đừng cố bắt con đi theo con đường cũ của bạn.
Hãy để con trở thành chính con, không phải “phiên bản nâng cấp của cha mẹ”.
Khi bạn chấp nhận bản đồ của con,
khi bạn chịu bước vào thế giới của con với sự tôn trọng,
khi bạn cho phép con tự do trưởng thành theo cách của nó…
Khi đó, giao tiếp không còn là cuộc va chạm của hai cái tôi, mà trở thành cuộc gặp gỡ của hai linh hồn.
Nhận xét
Đăng nhận xét